[Idelian I] Chap9

Chapter 9: Cái bẫy trong sương

catweres, karma, TieuBach

~*~

Part 1: Trò chơi tạo hóa

catweres, karma

~*~

Ilumi từ từ mở mắt, chói quá, ánh sáng chiếu vào mặt, cảm giác người như đang lướt đi . Đang là ban ngày sao?

Anh ngồi dậy, sàn gỗ lạnh, anh đang trôi, dòng sông êm đềm chảy. Ban đêm, phải, sự phản chiếu ánh sáng của tuyết, của những tảng băng trôi lững lờ trôi đã làm cậu loá mắt.

Hisoka khua nhẹ cây sào, chiếc bè nhẹ nhàng lướt đi.

“Chúng ta đã thoát ra khỏi đó, bằng cách nào vậy?”

“Câu hỏi đầu tiên của cậu trong 1 buổi tối đẹp trời là vậy sao?” Hisoka cười.

“Nhưng đó là một cái lồng niệm chắc chắn vô cùng.”

Hisoka đang mải nhìn những hàng cây ven sông, Ilumi chợt thấy mình ngu ngốc hơn bao giờ hết.

“Không có gì là bí mật Ilumi ạ, một quả bóng khi căng quá mức sẽ nổ tung. Cái lồng của chúng ta, chà nó thật vuông vức được tạo thành từ bốn vách tường,và cậu nghĩ những mối nối giữa các bức vách này sẽ phải chịu một lực lớn chừng nào khi nó thu nhỏ lại, tôi chỉ thêm một ít niệm vào nó và bùm….” Hisoka cười ranh mãnh.

“Keyword,” Ilumi lẩm bẩm.

“Tôi không biết gì về keyword quái quỷ đó cả.”

Cặp mắt hấp háy của nhà ảo thuật làm Ilumin quặn thắt, cậu không biết được Hisoka đang nghĩ gì, đang nói thật hay nói đùa.Cậu khao khát muốn chiếm giữ được con ngườI này nhưng dường như anh ta là mây, là gió, mơ hồ, không thể nắm bắt.

“Lên bờ thôi.” Giọng Hisoka làm cắt ngang suy nghĩ , Ilumi chậm rãi buớc lên bờ, Hisoka theo sau.

Ôi giá như Ilumi thấy được chỗ Hisoka vừa đứng chèo với những giọt máu đỏ tươi và giá như anh biết được Hisoka đã che chở cho cậu thế nào khi chiếc lồng niệm nổ tung hẳn anh đã rất hạnh phúc nhưng màn đêm, kẻ luôn ganh ghét với ánh sáng ban ngày, muốn giữ những điều bí mật cho riêng nó, sung sướng mỉm cười nhìn hai bóng người nhỏ bé bước đi.

~*~

Những tia sáng xuyên qua mặt đất, những cơn gió thốc mạnh ào ạt tràn qua sườn dốc. Cơn bão ánh sáng cuốn phăng mọi thứ rồi tắt ngụm, trả lại trời đêm màu đỏ của mảnh trăng vừa lên, đỏ như những đôi mắt ấy. Trên mặt đất, một mảng không gian xuất hiện, rách rưới và mỏng manh, bàn tay ai đó đã xé toạt nó.

” Những kẻ ngu ngốc …. thật sự ngu ngốc …. Idelian là gì khi các ngươi phải chết khi nhìn thấy nó …. và kẻ nào còn sống sót cuối cùng cũng sẽ phải sẽ đối mặt với ta ….. ta _ đấng sáng tạo, đấng huỷ diệt, người ban tặng cũng là kẻ cướp đi ….. ”

Trò chơi của tạo hoá bắt đầu.

~*~

Những thanh củi cuối cùng bắt đầu kêu lép bép bên bếp lửa. Roy đứng dậy. “7 người đến đủ rồi, đi thôi!”

Leorio, Killua, Kurapika rời khỏi lùm cây, Ilumin, Hisoka cũng vừa tới. Roy quay lưng định bước đi.

“Khoan đã!” Kurapika kêu lên

“Chuyện gì.” Roy quay lại

Kurapika cảm thấy khó khăn khi phải đối mặt với Roy.Họ quá giống nhau không chỉ về hình dáng bên ngoài mà còn về khí chất, sự giống nhau mà cả hai có thể nhận thấy ngay từ lần đầu tiên, biết rằng người kia sẽ trở thành bạn thân hoặc kẻ thù rất nguy hiểm của mình.

“Tôi muốn làm rõ một số chuyện.” Kurapika lấy lại bình tĩnh. “Anh đang đưa chúng tôi đi đâu?”

“Idelian…trung tâm của thế giới.”

“Trung tâm của thế giới, 4 chữ đó chẳng nói lên điều gì.”

“Ý cậu muốn nói gì?”

“Tôi muốn biết về Idelian.”

Roy im lặng. Kurapika bước lên phía trước:

“Tại sao Kuroi lại thèm muốn Idelian, theo tôi có 4 khả năng
1.Idelian là 1 kho báu: vàng bạc, cổ vật…
2.Là một nơi không khí trong lành, mọi vật tốt tươi
3.Nơi chứa bí mật về sự bất tử
4.Những bí quyết về niệm
Nhưng đối với Kuroi tôi nghĩ khả năng 3 và 4 là lớn nhất.”

“Thì chúng ta đang đi tới đó và cậu sẽ biết ngay thôi.”

“Cái tôi muốn nói là dù nó là gì thì tại sao Kuroi không xuất hiện, làm sao hắn có thể chắc chắn chúng ta sẽ đưa lại cho hắn.”

“Cậu điên à?!? Hắn đang giữ Gon.” Killua gào lên.

“Đúng, bằng cách đó hắn có thể khống chế Leorio, Killua,và tôi nhưng còn Kuroro, Ilumi và Hisoka. Vậy hắn sẽ làm sao? đợi chúng ta tìm ra “cái đó” rồI xuất hiện giết tất cả ư. Hắn co thể chắc chắn giết hết được không nhất là trong trường hợp ” cái đó” là bí quyềt về nen. Tôi không nghĩ hắn lại mạo hiểm như vậy”

“Vậy ông bạn Kuroi sẽ làm thế nào đây?” Kuroro hỏi, người tựa vào thân cây.

“Hãy nhớ tại sao lại phải chọn đúng 7 người, như vậy rất có thể 7 người chúng ta sẽ phải làm 1 nghi thức nào đó và chúng ta sẽ chết khi thực hiện xong. Tôi đã tìm hiểu và biết đây là khu vực của người aleminan cổ mà theo tiếng alemian, Ide là 7, lian là của thần linh.”

“Thú vị đấy, vậy là 7 chúng ta sẽ là những con heo sữa béo ngậy dâng cho các vị thần đáng kính mắt to, râu dài.” Hisoka nói, tay xóc xóc bộ bài.

Roy không để ý đến cử chỉ đầy đe doạ ấy, cậu quay về phía Kurapika:

“Nếu cậu không đi tiếp, bạn cậu sẽ chết!”

“Phải tôi rất cần cậu ấy nhưng Kuroi cũng rất cần chúng ta bởi vì 7 người chúng ta là những người đã được chọn.Không có tôi hay bất cứ một người nào ở đây, hắn cũng không thể lấy được cái đó.Tôi muốn có một cuộc trao đổi công bằng hơn.”

“Thì ra là vậy, cậu cứ nói đi!”

“Hãy thả Gon ra trước!”

“Đổi lại.”

“Ràng buộc và thề ước. Tôi sẽ chấp nhận ràng buộc niệm của anh để chắc chắn rằng tôi sẽ đi đến Idelian.”

“Sẽ không có ràng buộc nào hết, chúng tôi không thả Gon.” Roy gằn từng tíêng.

“Tại sao?”

“Bới vì chúng tôi không cần cậu như cậu tưởng, tất cả mọi người đều được chọn nhưng không phải thượng đế đã chọn các cậu mà là Kuroi và tôi.” Roy quay sang Kuroro, ánh mắt cậu khiến Kuroro cảm thấy đó là ánh mắt của Kurapika khi nhắc đến hai từ” trả thù”, nó kiên quyết, tàn nhẫn.

“Kuroro, anh nói xem. Phải chăng lúc đầu chúng tôi định chọn Gon, thay vì anh.”

“Đúng vậy,” Kuroro gật đầu.

“Thế đấy, không ai là không thể thay thế, cậu bé ạ!” Roy đưa mắt nhìn tất cả rồi tiếp:

“Tôi cũng không biết trước chuyện gì sẽ xảy ra ở Idelian.Quay về hay đi tiếp là quyền quyết định của mỗi người.”

Im lặng, Leorio, Killua, Kurapika biết mình không có sự lựa chọn.

“Kuroi không nói hết với tôi nhưng hắn cũng chẳng giấu là sẽ có nguy hiểm. Tôi đi!” Hisoka trả lời vẫn bằng cái giọng pha chút giễu cợt thường ngày của mình.

Ilumi nhìn Roy, nhìn Hisoka, gật đầu

“Đi thôi.” Kuroro nói thay cho câu trả lời

7 người bắt đầu đi. Ở hàng đầu, Roy bước đi chậm rãi, che giấu nỗi xúc động của mình
“thằng bé thật thông minh nhưng cũng thật ngây thơ, phải trong 7 người ai cũng có thể thay thế, trừ cậu ta… trừ cậu ta và người đó. Xin lỗi cậu bé nhưng ta nhất định phải đến Idelian, phải gặp lại người đó.” Đôi mắt tím thẫm của cậu lấp loáng ánh đỏ, đỏ rực, màu mắt huyền thoại của dân tộc Kuruta!

Cuối hàng, Kurapika lầm lũi bước, cuộc thương thuyết đã thất bại. Cậu không nghĩ Roy sẽ bị uy hiếp phải thả Gon ra trước nhưng ít nhất cũng để xác nhận thông tin mà Senritsu báo cho cậu: “dường như Gon đã thoát khỏi tay Kuroi”nhưng Roy rất bình tĩnh và khó dò, không để lộ bất cứ thông tin nào .Cậu thấy mình nhỏ bé, bất lực và cái cảm giác không nắm được những gì sẽ xảy ra làm cậu khó chịu.

Bỗng cậu cảm thấy có cái gì khoác vào mình,một cái áo lông. Kurapika quay sang bên cạnh, Kuroro đang cười, nụ cười tuyệt đẹp của Reficul

Tuyết lại bắt đầu rơi.

~*~

Part 2: Ảo ảnh

TieuBach

~*~

“Kuroro!” Tiếng gọi làm Kuroro giật mình. Kurapika đang nhìn anh bằng ánh mắt kì lạ .Một chút lo lắng loé lên, nhưng sau đó lại lạnh lẽo như thường.

“Có chuyện gì vậy?” Kuroro nói, cố che giấu những điều mình đang nghĩ đến. Tại sao lúc này, những kí ức đó lại ập đến cơ chứ? Chẳng cần gì phải suy nghĩ thêm cả. Anh và Kuroi đã thoả thuận rồi cơ mà. Kuroi có Idelian, còn anh có “người đó”.

“Chúng ta sắp vào rừng. Roy nói đây là cửa ải thứ nhất.”

“Cửa ải thứ nhất?” Kuroro ngạc nhiên.

“Đừng hỏi tôi. Tôi không biết!” Kurapika nói rồi vượt lên trước anh.

~*~

Đoàn người càng lúc càng đi sâu vào trong rừng. Đã hơn 4 tiếng trôi qua, trời dần dần sáng rõ. Tuyết lúc này đã thưa, nhưng thay vào đó, sương xuống dày đặc. Kurapika bắt đầu không nhìn rõ được những thứ phía trước. Bất chợt tiếng kêu của Roy vang lên.

“Cẩn thận!”

Liền sau đó, tiếng hét của Killua và Leorio khiến tim Kurapika như ngừng đập.~ Chuyện gì đã xảy ra vậy?~ Kurapika lo lắng nghĩ. Cậu chạy nhanh lên trước, mặc cho Kuroro ngăn cản.

“Killua! Leorio! Mọi người đâu rồi?” Kurapika cố sức gọi nhưng không nghe thấy bất cứ cái gì… Cậu cố căng mắt nhìn xung quanh nhưng. .. giờ đây, việc thấy được mặt đất cũng đã khó. Kurapika hoàn toàn bị bao bọc bởi sương mù.

“Chết tiệt !” Kurapika rủa thầm khi thấy sợi xích dò tìm hoàn toàn vô dụng. Cậu đã cố điều khiển nó để tìm những người khác nhưng không ăn thua. Đã gần nửa tiếng trôi qua mà không có gì tiến triển thêm, Kurapika bắt dầu sốt ruột. Bất chợt Kurapika nghe thấy có tiếng động. Nâng cảnh giác đến hết mức, cậu từ từ tiến về phía phát ra tiếng động.

Soạt!, tay áo Kurapika vướng phải một cái gì đó, có lẽ là một nhánh cây. Cậu dứt ra và tiếp tục đi tới. CuốI cùng cậu đến được một khoảng đất trống. Nơi đây ít sương mù hơn, và Kurapika có thể thấy được cảnh tượng trước mắt…

IKillua!Leorio!” Kurapika hét lên kinh hoàng khi thấy hai cái xác đầy máu. Xa hơn một chút là xác của Roy, Hisoka, Illumin. Trên người họ có rất nhiều vết thương , nhưng tất cả đều bị một vật nhọn đâm xuyên qua tim mà chết. ~Chuyện gì đã xảy ra vậy? Ai lại đủ mạnh để giết họ?~Kurapika lo lắng và ngước nhìn lên cao hơn . Cậu chết lặng khi thấy xác của…

“KURORO!” Kurapika hét lên . Xác của thủ lĩnh Ryodan bị treo lên cao bằng những sợi dây xích mỏng manh nhưng mạnh mẽ. Cũng như những người khác, Kuroro cũng bị giết bởi một vật nhọn xuyên tim. Kurapika nhìn trân trối vào cái xác như không tin vào mắt mình ~Kuroro đã chết rồi ư?Chết mà không phải do TA giết ư? Ai đã làm điều này…? ~

Cậu chợt cảm thấy lồng ngực như vỡ toang. Kurapika khuỵu xuống và ôm ngực. ~Đau quá! Giống như sợi dây xích ràng buộc đã bóp nát tim mình vậy!~

Một giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống đất. Kurapika không nhận ra là mình đang khóc. Nhưng những giọt lệ cứ đua nhau tuôn trào. Y như khi đồng bào cậu bị giết hại.

Ngước cặp mắt đẫm nước mắt đã đỏ rực từ bao giờ lên nhìn xác Kuroro, cậu nhận ra những sợi dây xích đang biến mất. Và cái xác không có gì níu giữ, rớt xuống đất ngay trước mặt Kurapika.Cậu nâng đầu Kuroro lên. Một dòng máu tươi chảy ra từ khoé miệng của anh.

“Kuroro… “ Kurapika khẽ gọi. Giọng cậu nghẹn lại. Cậu mong đợi gì kia chứ?Mong Kuroro chưa chết ư? Đúng, nếu Kuroro có chết cũng phải là do cậu giết, không ai có quyền làm việc đó. Chính vì thế mà ngọn lửa trong mắt cậu lại đỏ rực? Vì căm ghét kẻ đã làm cướp công việc mà cậu theo đuổi suốt đời, hay vì …

Soạt! Lần này tiếng động từ phía sau làm Kurapika giật mình.Cậu quay người lại và thấy một người khác đang đứng đó. Người đó có mái tóc ngắn vàng rực, đôi mắt to màu trà, và mặc bộ đồ của tộc Kuruta.

Một người giống hệt Kurapika. Một bản sao hoàn hảo của Kurapika.

“Ngươi là ai?” Kurapika hỏi với một giọng nói vô hồn. Cậu không thể nào suy nghĩ thêm được gì nữa. Cái chết của Kuroro đã choán hết tâm trí cậu.

“Cậu biết tôi mà.” Người đó trả lời “Cậu thường xuyên nhờ tôi giúp đỡ, thế mà giờ cậu đã quên ư?”

“Ta không quen ngươi.” Kurapika lắc đầu.

“Cậu có biết tôi.” Người đó mỉm cười. ”Chỉ có điều, cậu không nhận ra tôi có tồn tại thôi.”

“Ta không hiểu…”

“Được rồi, vậy thì tôi sẽ giải thích cho cậu biết. Tôi chính là cậu, hay đúng hơn” – Người đó tiến lại gần Kurapika và nhìn thẳng vào mắt cậu. Mắt người đó cũng đã đổi thành màu đỏ đục ngầu. “Tôi là CÁI BÓNG TRONG TÂM HỒN CẬU, Kurapika.”

~*~

Kuroro bị lạc. Đúng, sau khi Kurapika chạy khỏi tầm mắt anh, anh đã lạc mất mọi người. Bị bao bọc trong sương mù, Kuroro dùng trực giác để tiến tới, và chính vì thế mà anh càng đi càng… lạc. Kuroro cuốI cùng quyết định dùng nen để tìm đường ra, nhưng anh chợt nhớ ra là không có bất cứ năng lực nào trong số những nen bị anh đánh cắp có khả năng giải quyết tình huống này. Năng lực duy nhất gần gần với việc tìm đường là… tìm vật thể. Nhưng vật thể đó phải có dấu tay của Kuroro. Mà kiếm đâu ra vật thể như thế trên người của 6 người kia?

“Đúng rồi!” Kuroro đã nhớ ra. “Cái áo khoác Kurapika đang mặc là của mình.Vậy thì ít ra mình cũng có thể tìm ra cậu ấy. Nghĩ là làm, Kuroro mở “Bí kíp của kẻ cướp” ra, lật đến trang có năng lực nen cần thiết. Nhưng anh chưa kịp sử dụng thì…”

Chát! một sợi dây xích đập mạnh vào nền đất nơi Kuroro vừa đứng trước đó 1 giây. Kuroro nhảy lên để né tránh, nhưng sợI xích cứ như có mắt. Nó đuổi sát Kuroro khiến anh buộc phảI dùng nen đánh trả. Bị nen của Kuroro quật trúng, nó rũ xuống và bay lại về phía chủ .Và người sử dụng xích tất nhiên là…

“Kurapika?” Kuroro thốt lên ngạc nhiên. Người tấn công anh là Kurapika ư? Không, có gì đáng ngạc nhiên chứ? Giết anh là mục đích của cậu ấy mà. Nhưng Kuroro vẫn ngạc nhiên, bởi đằng sau Kurapika là …

“Shalnark? Machi? Coltopi? Shizuku? Feitan? Các bạn làm gì ở đây?”

“Danchou. Anh chọn đi! Gã đeo xích hay chúng tôi?“ Machi nói bằng giọng lạnh lùng

“Tại sao các bạn lại ở đây?” Kuroro lập lại câu hỏi của mình. “Và còn đi cùng với Kurapika nữa?

“Điều đó không quan trọng.” Kurapika nói. “Anh hãy trả lời Machi đi.”

Kuroro ngạc nhiên nhìn Kurapika. Vì lẽ gì mà cậu ấy muốn anh trả lờI câu hỏI đó? Điều đó có ý nghĩa gì với Kurapika?

Khoan đã… tại sao Kurapika lại đi cùng nhóm Ryodan? Họ không phải căm hận nhau đến thấu xương sao? Và chẳng có lí do gì khiến Ryodan để yên cho Kurapika tấn công Kuroro được. Chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Anh chọn ai?” Kurapika hỏi liI bằng giọng lạnh lẽo đến rợn người. Kuroro nhìn Kurapika và nhận ra…

“Cái áo khoác đâu rồi?” Kuroro bất chợt hỏi.

“Cái gì?”

“Cái áo khoác của tôi cho cậu mượn đâu?” Kuroro hỏi.

“Áo khoác nào?” Kurapika vẫn làm như không biết

Vút! Những sợi chỉ của Machi bay tới tấn công Kuroro nhưng anh đã tránh kịp. “Machi không đời nào tấn công ta. Rốt cục các người là ai?”

Vẫn không có câu trả lời cho Kuroro, 6 người đó bao vây quanh anh.

“Chúng tôi chỉ muốn anh trả lời!” Họ lạnh lùng nói.

~*~

“Cái gì? Cái bóng trong tâm hồn ta ư?” Kurapika lập lại một cách vô thức.

“Xem ra cậu không đủ bình tĩnh trước cái chết của hắn.” Cái bóng nói. “Tại sao vậy? ĐÓ là mong muốn của cậu cơ mà?”

“Mong muốn của ta?Ngươi đang nói cái gì vậy?”

“Mong muốn của cậu là mệnh lệnh của tôi.” Cái bóng giải thích. “Cậu muốn hắn chết, và tôi làm giúp cậu việc đó.”

Kurapika dường như đã hết mức chịu đựng. Cậu bùng nổ như một ngọn núi lửa. “Ta muốn anh ta chết, nhưng là chết dưới tay ta. Và còn nữa? Chả lẽ những người bạn của ta, ta cũng mong họ chết ư?”

“ĐÚNG THẾ!” Cái bóng vẫn không biến đổi sắc mặt. “Cậu đau khổ, và cậu muốn những ngườI khác chịu đựng đau khổ như cậu. Tôi là cậu nên tôi hiểu cậu.”

~Cái gì? Đó là mong muốn của mình ư? Nói dối. Mình không thể nào có suy nghĩ đó được~ Kurapika lảo đảo đứng dậy~Nhưng có đúng không?Mình đã ganh tị với Gon và Killua khi chúng chơi đùa với nhau trong khi mình và Kuroro chỉ có thể là thù hận. Mình ganh tị với Leorio vì anh ta không bị chuyện trả thù đè nặng tâm hồn. Và mình ganh tị với Hisoka và Illumi vì họ tự do tự tại. Còn Roy? Mình ganh tị điều gì? Ganh tị vì Roy quá giống mình ư?~ Kurapika ôm đầu .Quá nhiều thứ ập đến cùng một lúc khiến cậu choáng váng.

“Cậu nghĩ đúng rồi đấy. Cậu GANH TỊ với tất cả bọn họ. Làm sao bọn họ có thể cười vui trong khi cậu khóc thầm được chứ.” Cái bóng vẫn tiếp tục nói những lời như lưỡi dao đâm vào tim Kurapika

“Không đúng…” Kurapika gào lên. “Tôi không ganh tị với bọn họ! Bọn họ cũng có những nỗi khổ riêng!”

“Không! Cậu ganh tị! Đó chính là bản chất của cậu! CẬU THẬT ÍCH KỈ VÀ ĐỘC ÁC!” Những lời nói cuối cùng của cái bóng làm Kurapika nổi giận. Cậu vung dây xích lên và tấn công cái bóng. Nó không tránh né mà chỉ cười khi sợi dây xích ngón áp út thít chặt lấy cơ thể.

“Sao? Bị tôi nói trúng tim đen rồi à? Nhưng tôi khuyên cậu đừng tìm cách giết tôi. Bởi tôi chính là cậu. Tôi chết cũng có nghĩa là cậu chết đấy.”

Bỏ mặc ngoài tai những lời nói của cái bóng. Kurapika vung sợi xích ràng buộc lên. Nó phải chết, bởi nó đã giết Killua và Leorio, và hơn nữa, nó dám giết KURORO…

“Phựt! Sợi dây xích ràng buộc rời trái tim của cái bóng. Nó đã hoàn thành nhiệm vụ. Cái bóng ngã xuống đất và dần dần biến mất. Nhưng Kurapika bỗng cảm thấy đau nhói ở ngực. Đúng như cái bóng nói: Mũi nhọn đang đâm sâu vào tim cậu. Cậu cũng gục xuống. Trước khi nhắm mắt, Kurapika còn trông thấy hình ảnh một người… KURORO LUCIFER…”

~*~

5 thành viên của Ryodan và Kurapika, không, ít ra là 6 người giả dạng họ, phốI hợp thật ăn ý. Chẳng mấy chốc Kuroro bị dồn vào chân tường. Không phải anh không đánh lại, nhưng chẳng ăn thua. Tốc độ và sức mạnh của họ hơn hẳn những người mà họ giả dạng. Cuối cùng Kuroro kiệt sức và đành dừng lại.

“Câu trả lời, Danchou!” Shizuku nói. “Chúng tôi chỉ cần câu trả lời.”

“Nếu tôi không nói?” Kuroro thở hổn hển.

“Anh sẽ phải nói.” Kurapika vung sợi dây xích ngón út lên. Nó quấn quanh tim Kuroro. Sự ràng buộc và thề ước. “Qui tắc của tôi là:TRẢ LỜI CÂU HỎI ĐÓ.”

~Rốt cục thế này là sao?Tại sao bọn người giả dạng này lại cần câu trả lời mà chính bản thân mình cũng chưa rõ. Tại sao bọn chúng lạI có được năng lực của các thành viên Ryodan và Kurapika? Chẳng lẽ…~ Một ý nghĩ bất chợt nảy ra trong đầu Kuroro. ~Chẳng lẽ…~ Kuroro mỉm cười. Cuối cùng thì anh cũng biết được cái gì đang xảy ra. Kuroro ngước lên nhìn thẳng vào mắt Kurapika.

“Câu trả lời của tôi là: KU-RA-PI-KA.”

Ngay khi những chữ cuối cùng được thốt ra từ miệng Kuroro, 6 người kia biến mất. Đúng, biến mất như tan vào khoảng không. Sương mù cũng không còn, tuyết vẫn rơi nặng hạt như lúc họ mới vào khu rừng. Kuroro đang đứng ở bìa rừng bên kia. Chắc là lúc đánh nhau anh đã ra khỏi khu rừng.

“Ta biết ngay mà. Tất cả đều là ảo giác.” Kuroro nhìn quanh và chợt giật mình khi thấy Roy vẫn đang đứng đó.

“Chúc mừng anh qua được cửa ải thứ nhất.” Roy vỗ tay rời rạc. “Nhưng những gì anh thấy không chỉ đơn thuần là ảo giác đâu. Chúng là những thứ anh đang trăn trở đấy.”

“Cậu không bị ảo giác ư?” Kuroro ngạc nhiên

“Có chứ. Nhưng tôi đã qua được từ lâu rồi.” Roy vẫn giữ giọng lạnh lùng, nhưng Kuroro thấy được trong đó sự sợ hãi. Hẳn là ảo giác của Roy phải kinh khủng lắm.

“Còn những người khác đâu?”

“Tôi không biết. Họ đi theo ảo giác của họ và lạc trong rừng rồi. Tôi đang tìm họ nhưng chỉ mới thấy được anh.”

“Tôi cũng phải tìm họ đây-Kuroro nói, nhưng “họ” ở đây có nghĩa là Kurapika. Người duy nhất anh lo chỉ có Kurapika mà thôi.

Roy biết nhưng cũng chẳng ngăn cản.

“Tuỳ anh. Tôi đợi các người ở đây vậy.”

Kuroro quay lưng đi nhưng Roy gọi giật lại.

“Cái gì nữa đây?”

“Câu trả lời lúc nãy của anh có thật lòng không?” Roy ngập ngừng.

Kuroro im lặng một chút rồi nói. “Tôi cần thoát khỏi cái bẫy của chính tâm hồn mình.”

~*~

Kuroro chạy theo sự chỉ dẫn của năng lực nen tìm kiếm. Cuối cùng anh cũng đến được chỗ của Kurapika đang nằm gục dưới đất.

~ Dường như cậu ta không thể tự vượt qua ảo giác của chính mình~.Kuroro nghĩ thầm và bế Kurapika lên. ~May quá, cậu ta còn thở~

Nhưng ý nghĩ “may quá” của Kuroro biến mất ngay khi nhìn thấy vết thương trên tay Kurapika. Máu chảy ra đã chuyển thành màu xanh.

“Có độc ư?” Kuroro hốt hoảng nhưng không còn thời gian cho anh suy nghĩ nữa. Tim của Kurapika đang đập yếu dần. Nhanh chóng, Kuroro dùng nen loại bỏ độc chất và chữa lành vết thương cho Kurapika. Cậu ta có vẻ đã khá hơn, nhưng vẫn bất tỉnh.

~Cái gì đã gây ra vết thương này?~ Kuroro lo lắng. Và anh có ngay câu trả lời. Xác một con nhện độc khá lớn ở ngay cạnh chỗ Kurapika vừa nằm.

“Bị ảo giác mà vẫn còn giết được nhện.” Kuroro lắc đầu. “Cậu căm ghét chúng đến mức đó ư?”

Vật mà Kurapika giết chỉ là một con nhện độc, và có thể lúc đó cậu ta không biết đó là một con nhện. Nhưng Kuroro không thể nào không buồn.

Kuroro không bao giờ quên được đôi mắt của Kurapika nhìn anh lúc ấy. Phẫn nộ. Bi thương. Những cảm xúc chồng chất lên tâm hồn một con người bị phản bội. Anh biết chứ. Nhưng anh không có tư cách trách cứ cậu ta ngay cả khi cậu ta giết chết anh. Bởi lẽ anh là người làm cậu ta tổn thương.

Kuroro ngắm nhìn khuôn mặt thiên thần của cậu bé đang ở trong tay mình. Không lâu sau, cậu ta sẽ hồi tỉnh, và cậu ta lại tiếp tục giữ cái vẻ lạnh lùng với anh và lại nhìn anh bằng đôi mắt đầy thù hận. Kuroro xiết chặt vòng tay quanh người Kurapika hơn.Vai của cậu ta quá nhỏ. Có ai ngờ trong một cơ thể nhỏ bé thế này lại có thể chứa đựng thù hận lớn đến thế. Nhưng Kuroro đâu biết rằng, tình yêu của Kurapika cũng chẳng kém phần mãnh liệt. Anh chỉ biết rằng, Kurapika là một ước mơ mà anh không bao giờ thực hiện được.

Kuroro nhẹ nhàng cúi xuống và hôn lên môi Kurapika. Ngọt ngào và mặn đắng.Vị của nụ hôn lúc nào cũng vậy ư? Kuroro không biết…Nhưng … Niềm hi vọng cuối cùng của anh là… IDELIAN

Chap8 | Chap10

Bình luận về bài viết này