[Vì sự nghiệp] Chap13

Oneshot số 13: Chuyện viễn tưởng

pairing n disclaimer: YooSu, JaeMin a lil, not mine

note: tặng Ek
La solitudine dei numeri primi’s salmon pizza and One Piece’s Sanji
đã viết khi nghe Love in the Ice của Tohoshinki, dành tặng bài này cho P và Đ.

Summary:

mở ngoặc kép Đầu bếp đóng ngoặc kép Kim Junsu mở ngoặc hỏi chấm đóng ngoặc chấm hết

1.

Kim Junsu là một đầu bếp (?). Ừ thì điều đó cũng không đúng lắm, cậu ta chỉ là chân lau dọn của một nhà hàng nhỏ, và lén lút đội chiếc mũ đầu bếp khi cả nhà hàng chỉ còn lại đúng ba người.

Sau nhiều ngày đội trộm mũ đầu bếp và làm việc cật lực, Kim Junsu cũng học được vài ba món nổi tiếng mà chủ nhà hàng Kim Jaejoong thường hay làm. Đặc biệt là những món mà Shim Changmin – một người khá đặc biệt – thích.

Kim Junsu không có quá nhiều thời gian dư thừa. Trên tất cả, cậu không có nhiều tiền, một số tiền đủ để cậu có thể thử nấu những gì mà mình đã học được bằng mắt.

Trời không phụ người có lòng, Kim Jaejoong chẳng bao lâu cũng nhận ra ý chí vươn lên của Junsu, nên nấu món nào cũng chậm đi một chút để cậu có thể bắt kịp công đoạn. Không những vậy một hôm còn cho phép Junsu sử dụng một số lượng nguyên liệu nhất định mà thử tay nghề của mình.

Kim Junsu quả nhiên rất vui vẻ, nhanh chóng bắt tay vào hành xử.

2.

Chẳng chuyện gì có thể dễ dàng hoàn thành ngày lần đầu tiên. Kim Junsu vốn không phải người chỉ cần quệt vài nét có thể ra bức tranh, hay bấm đốt tay là làm được một phép tính. Ai cũng có thể nấu ăn, nhưng Kim Junsu thì không thể nấu toàn vẹn lần đầu.

Với năm ngón tay bị thương, vẫn là rất khó khăn để Kim Jaejoong có thể cản cậu nhóc này, để cậu không dây tất cả máu me lên nguyên liệu.

Kim Junsu đã dang dở món ăn đầu tiên có vẻ “ra hồn” mà cậu làm.

3.

Với urgo, không có gì là không thể. Kim Junsu ngay ngày tiếp theo đã có thể tự do tung hoành với nào là dao, nào là thớt. Lần này, cậu ta làm chậm rãi và từ tốn. Thỉnh thoảng mỉm cười khi thấy một việc nhỏ xíu nào đó đã được mình làm xong, và cười toe toét khi thấy Kim Jaejoong gật đầu phía sau.

Kim Jaejoong nhất quyết không chịu thử món ăn đầu tiên mà Kim Junsu làm, bảo cậu không nên đưa cho người như anh thử. Junsu không hiểu lắm, cậu để nó vào một cái dĩa và quyết định đem về nhà.

Kim Junsu về nhà bằng cửa sau của nhà hàng, khi cậu vừa bước ra cũng là lúc Shim Changmin vừa mở cửa nhà bếp vào tới. Vẫn như cũ, nhà bếp không phải chỉ có thức ăn.

4.

Kim Junsu quả thật không nỡ ăn món ăn mà mình làm ra. Cậu thấy nó khá đẹp mắt nhất là khi đây là lần đầu tiên cậu làm, nghĩ nó chắc không đến nỗi tệ lắm. Kim Junsu quyết định sẽ đem nó về nhà chưng cho đến khi thiu thì thôi.

Nhưng vừa bước đi được ba bước, cậu biết ngay mình không thể nào làm như vậy được nữa. Chính là vì có một người đang nằm thở ở ngõ sau của nhà hàng.

Kim Junsu hốt hoảng đến gần người đó. Người lạ bảo đói, cậu không suy nghĩ thêm liền đưa món ăn đầu tiên mình làm được ra. Bằng sự hạnh phúc tột độ, người lạ ăn với nước mắt trào ra ngoài.

5.

“Anh thấy sao?” – Junsu hỏi

“Khoẻ rồi!” – người lạ trả lời

“Không, nhìn thì tôi biết rồi. Ý tôi muốn nói là anh thấy món đó sao.”

Người lạ trợn mắt nhìn Junsu, sau lại cụp mắt xuống và nói nhanh: “Ngon.”

Kim Junsu chính vì từ đơn giản với âm sắc đôi phần kỳ lạ đó mà sung sướng vô cùng, cả gương mặt ửng hồng lên trong khi môi nở một nụ cười lớn như hoa hướng dương.

Người lạ vẫn nhìn Junsu.

6.

Rất nhanh chóng, họ tự giới thiệu bản thân. Park Yoochun là một đầu bếp, vì một vài lý do cá nhân không tiện tiết lộ mà từ bỏ nghề, chán nản bán luôn căn hộ rồi đi khắp nơi với số tiền còn lại, khi đến đây thì đã không còn tiền lẫn sức. Quá đói đành nằm thở, rất may gặp được Kim Junsu.

Junsu bảo cậu là nhân viên của nhà hàng mà ngõ sau của nó là nơi Yoochun đã nằm thở. Yoochun nghe được thì khịt mũi một chút rồi hơi nhếch hai bên khoé môi.

“Cậu cũng là đầu bếp sao?” – Yoochun hỏi

“Không. Chỉ là chân sai vặt thôi.” – Junsu trả lời

Junsu, thay vì chia tay Yoochun tại đó, lại dợm mở cánh cửa sau của nhà hàng để đưa Yoochun vào trong. Nhưng đến khi đặt tay lên ổ thì lại giật mình đánh thót bảo không được.

“Không ổn. Shim Changmin đang ở trong đó.”

“Shim Changmin?”

“Cậu ấy là bạn của Kim Jaejoong, chủ nhà hàng. Chúng ta tốt nhất không nên vào trong.”

“Họ có thể đang làm gì chứ?”

Rồi Park Yoochun cứ thế dùng tay mình đặt lên bàn tay Junsu đang để trên ổ khoá, vặn nó sang phải và giữ nguyên tay như thế, đẩy cửa vào trong.

Có năm miếng urgo.

7.

Họ quả nhiên là không nên vào trong. Park Yoochun vừa đẩy cửa vào thì đã có một chuỗi hành động diễn ra như thể đang được quay chậm bằng thước phim hoạt hình là mắt của Junsu.

Đầu tiên, Kim Jaejoong quay đầu lại đằng sau, tiếp theo anh buông người cao ráo đang ôm mình, rời khỏi vòng tay người đó mà nhào ngay tới phía cửa. Kim Junsu cứ nghĩ rằng anh ấy sẽ đá văng cậu ra xa rồi đóng sập cửa lại. Nhưng không, Kim Jaejoong lại rất tự nhiên, đi lướt qua Junsu với hai tay dang rộng.

Lúc Kim Jaejoong và Park Yoochun ôm nhau rồi hôn lên má thay câu chào, Shim Changmin và Kim Junsu có cảm giác y hệt như nhau.

8.

Khi biết được rằng Park Yoochun đã ăn hết món mà Kim Junsu vừa làm ban nãy, Kim Jaejoong đã nhìn người bạn của mình bằng đôi mày nhăn lên ra vẻ ái ngại. Chẳng phải món đó có cá hồi sao? Cả Jaejoong và Yoochun đều không thể chịu nổi mùi cá hồi. Vả lại… nó khá vụng về.

“Cá hồi ư?” – Park Yoochun nhìn người bạn của mình – “Mình đã nhìn nên biết, Jaejoong à…

Mình đã nhìn nên biết.”

Park Yoochun đã không nhìn ai hết khi nói câu đó.

Không hiểu tại sao, Shim Changmin đứng lặng nhìn vào đôi mắt của Yoochun, Kim Jaejoong bần thần căng đôi vai mình lên. Và Junsu, cậu bắt đầu khóc khi đứng sau lưng Yoochun.

Cậu biết món ăn của mình tệ, chắc cậu đang khóc vì thế.

9.

Bằng cách này hay cách khác, Kim Jaejoong đã dụ dỗ được Yoochun làm phụ tá đầu bếp của mình. Yoochun biết mình đã bị dụ nên nhất quyết chỉ chuẩn bị nguyên liệu và giúp đỡ Jaejoong trong những việc khá bình thường với một người đầu bếp.

Kim Junsu thỉnh thoảng được nhìn hai người họ – Jaejoong và Yoochun – bằm bằm gọt gọt với tay nghề điêu luyện của mình, cảm thấy khung cảnh đó quả thực đẹp mắt.

Cậu không ở lại sau giờ làm để thử nấu nữa. Duy chỉ có một hôm quên đồ.

10.

Khi Kim Junsu nhẹ nhàng mở cánh cửa ra thì cũng là lúc một mùi hương lạ lẫm đến với cánh mũi cậu. Kim Junsu biết không phải là Jaejoong đang nấu. Quả nhiên, chính là Yoochun.

Junsu lại nhẹ nhàng, đóng cánh cửa lại, chân tự động đến gần Yoochun. Cậu không ngồi xuống chiếc ghế chỉ cách đó một bước chân mà cứ đứng nhìn con người trước mặt mình. Yoochun hẳn biết Junsu đang đứng đó, nhưng có vẻ đang hoàn toàn tập trung vào việc nấu nướng.

Yoochun hoàn thành xong món ăn, anh đặt nó lên bàn và nhìn Junsu.

“Cậu… có thể thử dùm tôi không?”

11.

Kim Junsu, với bàn tay run rẩy, đã ăn thử món cơm hải sản mà Park Yoochun làm.

Đó là món tuyệt vời nhất mà cậu từng ăn.

Kim Junsu ăn một cách từ tốn, chậm rãi như cái cách cậu làm món ăn đầu tiên, hay như cách Yoochun làm món này. Rồi cậu đưa mắt nhìn lên Yoochun:

“Chắc nó có vị ngọt, phải không Yoochun à?”

Yoochun nhìn cậu.

“Em đã nhìn anh làm mà biết thế.”

Hai đôi mắt nhìn nhau.

LMCU / End.

Chap12 | Chap14

Bình luận về bài viết này