[Pain It Black] Chap14

Cậu có toàn quyền yêu cầu mọi thứ từ tôi. Tôi muốn cậu đòi hỏi… ra lệnh… và sở hữu tôi.

Tôi là của cậu.

|| Hee Jun và Woo Hyuk ||

“Chuyện quái gì vậy? Gọi tôi ra giờ này…”

Giọng nói không nghe âm hưởng của sự phiền lòng. Cậu không bực dọc.
Và cũng không lo lắng.

“Hơ hơ. Cậu đến sớm nhỉ.”

Cái này không giống cậu.

Đôi mắt cậu đang nói.

“Moon Hee Jun. Có chuyện gì vậy?”

Tiếng nói hững hờ.
Tôi đã thèm nghe cái giọng thản nhiên của cậu.

“Không muốn ở một mình… trong những đêm như vầy.”

Cậu có toàn quyền đòi yêu cầu mọi thứ từ tôi.
Nhưng tôi mới là đứa luôn luôn đòi hỏi.
Cậu không trông đợi bất cứ điều gì của tôi.

Mấy lúc.. tôi chỉ chực quỳ xuống chân cậu để van nài,
Khi cậu đòi hỏi tôi những điều vượt xa năng lực của tôi. Những điều không cách nào làm được.
Vì tôi cần cậu khẳng định vị trí độc tôn của cậu với tôi.

Nhưng cậu chẳng muốn gì ở tôi.
Tôi không hiểu nổi cậu.

Chậm rãi tới gần, cậu lướt qua tóc tôi bằng những ngón tay dài.
Không thể đọc được tâm tình của đôi mắt đang ngự trị trước tôi.
Tôi là chết trong đôi mắt cậu.

“Hee Jun.”

“….”

Không thể biết những ngón tay kéo tôi đang nói gì.
Không cảm thấy chút bạo lực nào trong đó.

“Đừng thay đổi.”

“….”

Cậu chính là người khiến tôi thay đổi.

“Hãy cứ là người bạn cao thượng của tôi, Moon Hee Jun.”

“….”

Tôi chưa bao giờ muốn làm bạn cậu.

“Hờ… Chơi với cậu đã mười năm mà có khi tôi cũng không hiểu cậu.”

“….”

Cậu có quyền từ chối những đòi hỏi của tôi.
Cho dù cậu bỏ tôi ở cái chỗ hoang lạnh này tôi cũng không oán trách gì được cậu.
Nhưng cậu không làm thế.

“Con cáo đó… vẫn còn bên cậu chứ?”

“À… Ờ.”

Như cậu đã muốn. Hoàng Tử Nhỏ là một kết cuộc hạnh phúc.
Cậu hoàng tử với mái tóc vàng đã sở hữu con cáo.
Mọi suy luận khác đều không cần thiết.

“Đi đi. Giờ thì tôi muốn một mình.”

“….”

Kẻ đòi hỏi luôn luôn là tôi.
Nhưng, cậu mới là người lúc nào cũng có được những gì mình muốn.

Tôi ghét mái tóc vàng đã phủ lấp cái cổ trắng của cậu.
Cái thở dài không xứng với cậu.
Muốn phủ nhận tất cả những điều này.

Tiếng đóng cửa.

Cậu đi rồi thế giới khuất sau tấm màn chân không.
Thứ gì chìm trong bóng tối là đã đánh mất vai trò tồn tại của nó.

Tôi từ từ nhắm mắt lại.

Đừng thay đổi.
Tôi mong rằng cậu sẽ luôn luôn đẹp thế.

Tôi mong rằng cậu sẽ chế nhạo tôi
Bằng sự lạnh lẽo như lưỡi dao phớt ngang bén ngọt.

Tôi mong rằng cậu sẽ cười khinh khi
Trước lòng tham ngu xuẩn là tôi.

Tôi mong tôi sẽ không bao giờ mở mắt nữa,
đóng băng như một hình ảnh cao thượng cậu hằng trông thấy.

Đừng thay đổi.
Tôi mong rằng cậu sẽ ở mãi trong khoảng thiên thu không bao giờ với tới.

———————-

Paint It Black #15
—- Gần như xanh trong


|| Seung Ho và Chil Hyun và Woo Hyuk ||

Im hơi.buồn chán.vô biên.sớm mai rỗng tếch không ngưng. không ngưng. không ngưng.
Anh lúc nào cũng đứng đó nơi cuối đường.

“Anh.”

Kể từ đây, bao nhiêu ngàn vạn lần tôi phải lập lại một buổi sáng như thế này,
Khi tôi mở mắt ra…

“Anh. Sáng rồi. Dậy đi thôi.”

Kể từ đây, bao nhiêu ngàn vạn lần tôi phải lập lại một buổi sáng như thế này,
Khi tôi nghe giọng nói của em…

“Anh Seung Ho.”

Kể từ đây, bao nhiêu ngàn vạn lần tôi phải lập lại một buổi sáng như thế này,
Khi tôi đối diện với đôi mắt ngập nước ấy?

Hình dáng em đang đứng giữa ngàn nắng đang đổ xuống,
trong lắm.
Nếu tôi có tan ra trong vùng sáng đó, tan đi không đọng lại vết dấu nào,
có khi tôi sẽ quên kháng cự.

“Anh, nhìn xem trời xanh chưa kìa. Lại đây đi.”

Cánh tay vươn đến tôi không hề đắn đo,
Bàn tay nắm lấy tôi không hề lưỡng lự.
Dưới cổ tay áo màu quỳnh anh là…

“….”

“..?! À, xin lỗi.”

Khi tôi cắm mắt vào cái cổ tay – không nói một câu gì, em luống cuống.
Em vội vàng giấu tay đi và gương mặt đỏ bừng.

“Không. Không phải là lỗi của cậu.”

“….”

Tôi nâng cổ tay em, hôn lên đó.
Vị máu không phai đi trên đầu lưỡi.

Tôi biết sai lầm không phải là phần em.

“Seung Ho.”

“….”

Em bưng mặt tôi bằng hai tay và nhìn vào tôi.

Nhưng, đây thật là tàn nhẫn quá, thưa cậu.
Làm cách nào mà cậu không thay đổi một chút gì?

“Em thích anh.”

“….”

Vì đâu cậu vẫn còn ánh mắt hài lòng sau khi đã mất hết tất cả, thưa cậu?
Vì đâu cậu vẫn chưa buông tha tôi?

“Em thích anh.”

“….”

Cậu chắc chắn sẽ hối hận.

Tránh đi cắp đồng tử màu dẻ sậm đang chiếu vào tôi,
Tôi nắm cổ tay em.
Đường sẹo nằm ngang rất sâu. Quá sâu.

Dù vậy. Cậu vẫn chẳng biết gì.
Cậu có thế sẽ chẳng cất công tìm hiểu.

Chôn sâu bí mật xuống tận cùng, vĩnh viễn không để lộ ra,
là phần của tôi.

Đáng lẽ, em không nên mở mắt ra lần đó.
Đáng lẽ, khi ghê sợ tôi một cách vô tư không biết chuyện gì, như thế đó,
Em đã nên chết đi.

—————————————

Tôi không nói gì với em khi em bước bên cạnh tôi.
Tòa nhà gạch đỏ vốn chỉ cần năm phút để đến hôm nay như đường xa vạn dặm.
Giữa khoảng hành lang phân cách hai dãy phòng học, tôi cười cay đắng.
Sau một tuần vắng mặt, lớp học đang quá khô khan để làm lý do quay trở về.

Những ghế bàn ngăn nắp. Bảng xanh đen và,
Khuôn mặt trắng.

“Kiểu đùa gì vậy, An Seung Ho?”

“….”

Bị đẩy ngã vào tường, tôi nghe oán ghét vang dội lại sau lưng.
Dù tấm lưng áp lên tường đang lạnh dần và hai cổ tay anh đang ghìm chặt đang xanh không còn hột máu…
Anh vẫn nói với tôi rằng, tôi tàn nhẫn.

“Đã nói với cậu là đừng đi đâu hết.
Tôi không thích thức dậy mà không thấy ai.”

Có lúc… có những lúc cái giọng khô khan quen thuộc đó nghe như sượng sùng.

“Hôm qua cậu đã ở với ai?”

“….”

Có lúc… có những lúc cần phải làm ngơ những gì đang được nói từ đôi mắt anh.
/Tôi đã rất lo./

“..ở đâu?”

“Hà. Anh lo lắng cho tôi? Hay là…”

“…”

“…anh sợ phải một mình?”

“!!..
Ha ha ha!
Nói đúng đấy, An Seung Ho. Tôi không ngủ được vì cậu đã không ở đó. Cho nên, tối nay, cậu phải ru tôi.”

“Xin lỗi anh, nhưng…”

Khi anh đang cười, tay làm như đang xoa xoa trán, sau lưng anh…
Là em đang đứng đó, đóng băng.
Vì mái tóc lanh vàng sáng chói lóa, nên màu tóc nâu không vào được trong tầm mắt tôi.

“Tôi sẽ đến… tối nay.”

Nhiều khi… tôi muốn độc ác đến cực cùng.

——————————————————–

Paint It Black 16
—- Gần như xanh trong

Thời gian không thoắt qua.
Đời không chóng tàn.

Tim không chết.

|| Seng Ho và Woo Hyuk ||

“Tôi sẽ đến… tối nay.”

Nhiều khi… Nhiều khi người ta phải độc ác đến cực cùng.

“Hờ.. Lần này là lần thứ hai cậu quyến rũ tôi đấy.
Chuyện gì đã thành lệ thì không hủy bỏ được đâu đấy..”

Vì bởi đôi mắt nâu đang díp lại,
nên tôi đã không thấy hai đồng tử gụ thẫm màu.

Vì bàn tay trắng đang kéo lấy tôi,
tôi đã buông xuôi cái cổ tay nhỏ mỏng tang.

Tôi trông mắt em đang đổ màu rười rượi, khi em quay mặt đi khỏi phía tôi.

Những xiềng xích to nặng vẫn luôn giữ chặt tôi
sụp gẫy
không một tiếng động.

—————————–

Bóng tối không khoan thứ cho một mẩu sáng nào…
Hình bóng gầy guộc và như dễ vỡ của anh đang giữ khoảng cách ba bước từ tôi.

Anh không mở đèn lên.
Anh không đến gần.
Anh không hỏi.

Anh, giữ khoảng cách ba bước từ tôi, nhìn tôi.
Cỏ thể lắm… nếu tôi không đưa tay ra, anh có thể sẽ đứng ở chỗ đó suốt đêm.
Tôi ghét sự câm lặng nặng nề đang làm tôi rợn đến chân xương.
Tôi có thể sẽ muốn anh giải cứu…
Nhưng, tối nay, anh sẽ không là người chủ động bước tới.

“Tôi còn nhớ… lần đầu tôi gặp Hyunie. Tôi còn nhớ lần đầu nó chìa tay ra… rồi tự nhiên òa khóc…”

“….”

“Ngày đó là ngày giấc mơ của tôi vỡ vụn… Nhưng kỳ lạ là đứa bé đó luôn đứng lại trong ký ức của tôi…”

“….”

“Tiếng khóc của nó dội vào tai không sao thoát được….
Lẽ ra người khóc phải là tôi.. Đứa nhỏ ấy luôn luôn khóc trước.”

“Seung Ho.”

“Vì thế mà tôi ghét nó.”

“Thôi. Đủ rồi, Seung Ho.”

“Tôi ghét nó.”

“Seung Ho. Yên nào!”

Khoảng cách ba bước tưởng chừng như không cách nào níu gần được…
Với hai tay dài, anh kéo tôi lại và xóa nó đi.
Anh đã chỉ nhìn tôi. Đã nhất quyết không đến gần tôi trước.

“Đủ rồi. Cậu không cần phải nói gì hết. Seung Ho.”

“Hyunie…”

Hyunie là em trai tôi.

“Seung Ho, cứ khóc.”

Hức. Hức.

Hyunie là em trai tôi.

“Seung Ho, giờ cậu cứ khóc đi. Đừng kềm chế.”

Hức hức. Hức. hức. hức.

Có thể, anh là người quá từ tâm…
Cho nên… tôi trong mắt anh thật đáng thương.
Đừng buông tay tôi. Đừng bao giờ buông tay tôi.

Tôi nhớ ngày hôm đó.

“Tôi không thể hiểu nổi ông!
Sao ông lại đem cái thằng đó về đây làm gì?! Thật không thể chấp nhận được.
Lúc nào nhìn nó tôi cũng nghĩ đến con đàn bà đó…
Thằng đó, cái thằng đó… U huu… huhuuu….”

“Anh đã hứa với con nhỏ đó. Chỉ có vậy thôi. Không còn lý do gì khác đâu. Không phải anh đã nói với em rồi sao,
Con trai duy nhất của anh là bé Hyun.”

Vỡ. Vụn.


“Anh ơi..?”

Thoạt đầu, khi tôi bước vào cái mê cung âm u có hình dạng lâu đài,
Tôi đã sợ sẽ không tìm đường ra được.


“Anh ơi? Sao thế? Anh có sao không?”

“….”

Giây phút đó, tôi đã cảm thấy an tâm,
Rằng bàn tay đưa ra cho tôi là của em.


“Anh?”

” Hyun à…”

Giờ thì sao đây?
Tôi đang bị bỏ lại một mình. Không nghe bất kỳ âm thanh. Không thấy chút ánh sáng nào.
Cũng không thể nắm tay em được.

“Hơ hơ.. Cậu Hyun. Cậu Hyun. Chỉ gọi được một cái tên đó thôi.”

“….”

“Tôi đã phải ghét nó tận tình.”

“….”

“Tại vì ghét là điều duy nhất tôi có thể làm…”

Những ánh mắt chòng chọc vào tôi, không có cảm xúc. Như mắt cá.
Tôi đã tìm ra nguyên nhân.

Ngay từ đầu tôi đã không nên có mặt.

——————————————————-

Paint It Black 17
—-Gần như xanh trong


|| Hee Jun và…. ||

TRÒ CHƠI KẾT THÚC.

Cộc. Cộc.

Tách.

Cái cửa xám đen đang để lộ một tia sáng nhỏ,
Hai vai tồi tội vì trông gầy hẹp,
Vẻ lúng túng và ngạc nhiên ánh lên trong mắt,
Nhưng, bộ mặt xanh xao chết chóc vẫn vô cảm như mọi lần.

“Có rượu rồi à?”

“….”

“Lại vì Woo Hyuk đó nữa chứ gì?”

“Im đi.”

“Chắn là bị đá rồi nên nhìn mới thảm não vậy ha.”

“….”

“Thật tò mò xem hắn ta là loại người gì.”

“Đã nói là im đi mà!”

“Tôi phải làm gì để cho anh thảm não giống vậy đây?”

Tôi nắm cổ chú một cách thô bạo.
Cái cổ vừa vặn trong một bàn tay,
trông như sẽ vỡ tung nếu bóp mạnh thêm chút nữa.

“Cậu thật muốn biết? Cậu ta nhìn y như cậu vậy.”

“….”

“Mặt trắng. Môi đỏ máu.”

Không thả tay ra, tôi áp môi lên cái cổ đang xanh vì thiếu máu.

“Và tròng mắt lạnh tanh.”

Rất giống cậu.

Tôi ghét đôi mắt không có chút ấm áp nào nhìn tôi đó.
Tôi ghét sự im lặng không yêu sách.

“Bởi vậy, tôi ghét bộ mặt này.”

Tôi mơn man gò má chú bằng bàn tay còn lại.
Tôi ghét tôi, kẻ đang lọt thỏm trong hai mắt lạnh kia.

“Tôi cũng ghét mặt tôi nữa.”

“….”

Môi chồng lên môi. Tôi đã không hay sức mạnh của những ngón tay đã hằn lên cổ chú.
Ngay cả những tiếng rên đau đớn cũng không nghe.
Cái thần trí không thể u mê bởi rượu lại đang mờ dần.

Đây không cần thiết phải là một hành động xuất phát từ lòng yêu.
Tóc ướt rượt. Hơi thở dồn dập vì luồng nhiệt.
Nếu tôi có thể quên tôi đi, kẻ nằm bên là ai cũng không quan trọng.

Một đêm không có lấy cả một ngọn trăng hờ hững.
Một đêm như thế này người ta cần nhiều điều lắm.

Ưưnng.

Cơn đau buốt nhói làm tôi mở mắt.
Tấm trải giường nhàu, và áo quần vương vãi khắp nơi.
Cảnh tượng không xa lạ. Lúc nào cũng hối hận khi trông thấy.

“?!!!!”

Chú đang đứng quay lưng về tôi, đầu ngoảnh lại.
Mặt trắng bếch không chút máu. Những dấu tay đêm qua hằn rõ trên cái cổ cao.

“Anh biết tên tôi là gì không?”

“Đừng giỡn.”

“Anh biết tên tôi là gì không?”

“….”

Đừng hỏi tại sao.

“Cậu muốn thôi?”

“Không. Tôi chỉ muốn hỏi, anh biết tên tôi là gì không?”


Đừng yêu cầu.

Thật rối rắm.
Nếu tôi muốn, tôi có thể dừng bất cứ lúc nào.
Nhưng, chưa phải là lúc này.

“Anh đã nói anh ghét bộ mặt của tôi?”

“…??”

“Tôi sẽ làm điều anh muốn. Nên nói cho tôi biết tên anh. Và tôi sẽ nói tên tôi.”

“!!!”

Trong bàn tay màu phấn của cậu là một lưỡi dao xếp xanh loang loáng.
Lưỡi dao của tôi. Bén ngót. Chỉ cần quết ngang đã để lại thẹo.

“Buông dao xuống.”

“….”
“Tên tôi là gì?”

“Đã bảo là buông dao xuống.”

“Tôi biết anh biết tên tôi là gì.”

Tôi không muốn ngừng chơi.
Nhưng còn chú?

“Không biết. Không có hứng thú với tên cậu.”

“Tôi thì không có hứng thú làm vật thay thế.”

Lưỡi dao xanh loang loáng kề sát da mặt chú, không hề nao núng.
Lưỡi dao lạnh càng áp vào càng khiến tôi rợn óc.
Cái ảo tưởng rằng gương mặt đó chuyển thành máu làm tôi run lên.

“Mẹ kiếp! Thôi ngay đi, Lee Jae Won!!”

Vỡ. Tung.

TRÒ CHƠI ĐÃ KẾT THÚC.

Chap13 | Chap15

Bình luận về bài viết này